Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

Phiếm đàm: Trịnh Xuân Thanh và “đảng không Trọng”

Phùng Hoài Ngọc

(VNTB) - Theo tinh thần Báo Cáo, Thanh vẫn còn yêu Đảng, nhưng phải là “một đảng không có Trọng”. Giả dụ đại hội sau ông Trọng không sửa Điều lệ và sẽ nghỉ hưu, thì Thanh có lẽ sẽ xin gia nhập lại (?)



Trịnh Xuân Thanh bây giờ ở đâu và tâm tư ra sao ?

Trịnh XuânThanh là con trai nối dõi của ông Trịnh Xuân Giới cựu phó ban Dân vận trung ương, hàm ủy viên Tw Đảng (trưởng ban đã là UV Bộ chính trị rồi, như bà Trương Thị Mai, thì phó Ban dù không được qui hoạch vào BCH trung ương cũng hưởng chế độ như ủy viên TW).

Trịnh Xuân Thanh là tỉnh ủy viên, xếp vào đảng viên cao cấp bậc 3 (bậc 1: Bộ chính trị Ban bí thư, bậc 2: Ủy viên trung ương, bậc 3: Tỉnh ủy, thành ủy viên). Bậc 3 cũng là những đảng viên cao cấp, “lý tưởng vì nước vì dân” đương nhiên cũng được mặc định cao hơn cả vạn đảng viên thường. Bậc 3 nhưng còn cao hơn nhiều bậc đảng viên trung cấp, sơ cấp dưới nữa mới tới đảng viên thường.

Nhớ chuyện xưa “nhân vật huyền thoại” Tố Hữu bị rớt ở Đại hội 6 mà hậm hực chua chát thốt lên “chẳng lẽ miềng lại lên rừng lập đội du kích” (Hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh). Nhân dân suy ra rằng suốt đời nhà thơ theo CM và làm thơ là nhằm mục đích gì rồi.

Trịnh Xuân Thanh có gì đó tương tự nỗi bất mãn của Tố Hữu, khác nhau là Tố Hữu khi ấy đã già, nay Thanh còn trẻ, còn nhiều tương lai.

Vì sao Thanh đào ngũ, bỏ nước ra đi lẩn tránh ?

Thanh đã nói rõ nguyên nhân trong BÁO CÁO, đó là do bất mãn với “đồng chí TBT Nguyễn Phú Trọng”. Như thế nghĩa là đương nhiên lý tưởng cộng sản của Thanh vẫn ngun ngút cháy (như Nguyễn Trãi từng viết khi bị thất sủng với vua Lê: Bui một tấc lòng ưu ái cũ/ đêm ngày cuồn cuộn nước triều đông).(“bui” là từ cổ: chỉ có)

Những người đảng viên ra khỏi Đảng những năm qua với tư thế đàng hoàng lịch sự đều vì lý do thất vọng lý tưởng và/hoặc mất tin cậy vào đường lối lãnh đạo chung của Đảng (không kể những người ra Đảng phải nại lý do hoàn cảnh, sức khỏe thậm chí có người giấu luôn hồ sơ không giao cho chi bộ địa phương). Nhưng, tất cả họ đều khác hẳn với Thanh. Họ thoái Đảng không vì bất mãn với “cá nhân” nào trong đảng. Riêng Thanh chỉ bất mãn với một mình cá nhân ông TBT Nguyễn Phú Trọng…

Nghĩa là, lý tưởng cộng sản của ông Thanh vẫn ngùn ngụt cháy tuy có hạ nhiệt một ít. Vậy, theo tinh thần Báo Cáo, Thanh vẫn còn yêu Đảng, nhưng phải là “một đảng không có Trọng”. Giả dụ đại hội sau ông Trọng không sửa Điều lệ và sẽ nghỉ hưu, thì Thanh có lẽ sẽ xin gia nhập lại (?) Tuy nhiên trước mắt vì cần bảo toàn sinh mạng, Thanh phải ra nước ngoài, Thanh sẽ vẫn đeo đuổi lý tưởng CS. Nếu nước ngoài ấy có đảng CS đang hoạt động (ngay ở Mỹ cũng có ĐCS), Thanh sẽ hăng hái xin gia nhập. Nếu nước ấy chưa có tổ chức CS, Thanh sẽ đứng ra tổ chức thành lập một “đảng CS mới” cho thỏa lòng lý tưởng. Và ông Thanh sẽ là đảng viên sáng lập, đương nhiên sẽ làm chủ tịch Đảng, với tấm thẻ mang số 01.

Nghĩ về hệ thống Đảng: chặt chẽ và lỏng ngoét

Một ông phó CT tỉnh xa xôi tận phiá nam sông Hậu nổi hứng đổi biển trắng xe riêng thành biển xanh xe công để được ưu đãi trên đường giao thông. Việc này tất nhiên phải được sự đồng tình và gian dối của nhiều người khác khi làm thủ tục.

Việc chỉ có thế mà làm cho 4 triệu rưỡi thành viên Đảng lung lay rối bời. Rối bời từ 19 ủy viên BCT đến hàng ngàn chi bộ của 63 tỉnh thành và 2 đảng bộ quân đội công an trung ương. Và 90 triệu dân Việt trong ngoài nước hoang mang, buồn, vui và thờ ơ lẫn lộn.

Tôi nghĩ TXT không có tội nếu ta chỉ căn cứ theo bản án của Đảng. Nếu anh ta mướn tôi làm luật sư, tôi sẽ cãi miễn phí cho anh (tôi và nhân dân đều biết Thanh rất giàu có, nhưng sau vụ này anh sẽ bị tịch thu sạch sẽ trả lại cho DÂN, nên anh sẽ không còn tiền trả luật sư). Tôi sẽ cãi cho Thanh trắng án với hai luận cứ hùng hồn sắc bén sau đây:

- Thanh không thể tự ý gắn “biển xanh” cho xe mình nếu cả Tỉnh ủy Ủy ban và Công an tỉnh không đồng tình. Cuối cùng Thanh lãnh đủ tội trạng. Chẳng lẽ “ước mơ nguyện vọng gắn cái biển kiểm soát cho con xe 5 tỷ của riêng Thanh” đã cấu thành tội phạm? Oan thấu trời !

- Thanh không thể tự “đề bạt” lên cấp Bộ và tự “luân chuyển” về tỉnh uỷ Hậu Giang nếu các tổ chức như Bộ công thương, Bộ nội vụ, Chính phủ và BTC trung ương không đồng tình. Mới “viết đơn xin” sao đã thành tội phạm?

Cuối cùng, Thanh lãnh đủ tội trạng. Oan thấu trời !

Tội của Thanh cùng lắm “rút kinh nghiệm sâu sắc” và “khiển trách” là vừa.

Vì sao Thanh lo sợ “bản thân không được an toàn”, có nghĩa sinh mệnh bị đe dọa ?

Ô hay, Đảng chứ phải mafia hay sao mà mới ngồi họp kiểm điểm vài lần đã sợ “mất mạng” đến vậy ?

Giận quá phá quy trình

Đáng lẽ, theo qui trình, chi bộ VP.UBND tỉnh Hậu Giang phải đưa Thanh lên bàn mổ trước. Mổ các kiểu nội soi và ngoại soi. Phê bình và tự phê bình. Ông Lê Duẩn từng nói chúng ta chỉ cần vũ khí phê- tự phê, chẳng cần gì pháp luật (?!) Vì thế gần trăm năm qua Đảng không cần có luật hoạt động.

Ai đó từng nói “chi bộ như cái bao tải khoai tây”. Nó tồn tại nhờ nút thắt buộc túm. Khi đứt sợi dây, khoai tây lăn lóc lung tung tứ phía.

Theo VTV1, ngày 16/9 UBKT trung ương sẽ vào Hậu Giang để làm việc về kỷ luật Thanh. Nghĩa là, sẽ tổ chức họp chi bộ lấy lệ, theo qui trình để xét khai trừ Thanh.

Nếu chi bộ không đồng tình bản án của Ban Bí Thư đưa ra thì sao nhỉ ?

Thì, cả chi bộ sẽ nhận án kỷ luật tập thể, cao nhất là “giải tán chi bộ”. Trung ương luôn luôn nắm đằng chuôi, nghe mùi này giống thể chế phong kiến tân trang.

Tòa án Đảng không có luật sư

Họp xét kỷ luật đảng viên tương tự như một phiên tòa. Kỳ quặc một điều là thể loại siêu tòa án này không bao giờ có luật sư hay thầy cãi. Vì thế, rất nhiều đảng viên ấm ức mà đành bó tay, chỉ còn mỗi nước xin ra khỏi Đảng.

Bản án phần nhiều do ý kiến chỉ đạo miệng của đảng bộ cấp trên chuyển tới chi bộ. Bí thư sẽ quyết định lèo lái sao cho ĐV hiểu ý mà biểu quyết theo ý cấp trên.

Tổng bí thư trực tiếp chủ trì cuộc họp BBT, tức là chánh án tối cao, chỉ để đuổi cổ một đảng viên cấp dưới, vắng mặt. Sao vội vàng đến thế ?

Lịch sử quốc tế cộng sản và phong trào công nhân quốc tế ghi nhận một ngoại lệ kỳ lạ nhất ở Việt Nam.

Trịnh Xuân Thanh và Bùi Thanh Hiếu (blogger Người buôn gió)

Thân cô thế cô, Thanh phải tìm người giúp mình biện minh với Nhân Dân đồng thời phản kích chống Đảng.

Và người đó là Bùi Thanh Hiếu đang cư trú bên nước Đức xa xôi, đã và đang dùng blog để chuyển tải giãi bày phản biện của Thanh gửi về cho bàn dân thiên hạ và Đảng biết.

Mời bạn vô đây theo dõi cuộc đời chìm nổi của Trịnh Xuân Thanh, cũng là tin tức khả tín nhất hiện có về Thanh:

https://www.facebook.com/nguoibuon.gio.9?fref=ts

Mười kỳ báo sinh động về hành tung Trịnh Xuân Thanh đăng trên mạng của Người Buôn Gió. Ngoài ra không hề có nguồn tin tức chính thức nào, chỉ là dự đoán. Thanh đang ở nước Pháp (vợ và hai con nuôi của Thanh vừa tới đây) hay nước Đức, hay nơi nào khác, có thể Thanh vẫn ở Việt Nam trong một sào huyệt cực kỳ bí ẩn nào đó.

Vĩ thanh

Mấy ngày nay trên mạng phổ biến bài hát chế mang tên “Phen này Thanh không về”. Nguyên tác là bài “Xuân này con không về” một bài hát nổi tiếng do bộ ba nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân sáng tác trong khoảng thập niên 60. 

Ca khúc đồng cảm tâm tư của tỉnh ủy viên Trịnh Xuân Thanh:

“Thanh biết bây giờ Đảng chờ tin Thanh
Khi thấy giang hồ đồn ầm trên phây
Tháng trước Thanh hẹn một tháng sẽ về
Nay đã qua rồi ngày tháng mà tin Thanh vẫn xa ngàn xa.
*
Ôi nhớ hôm nào thuở còn đương kim
Chiến hữu quây quần rượu chè đêm đêm
Bao gái xinh cùng nằm chung chiếc giường
Ăn bánh xong chờ trời sáng,
Đời hây hây những đôi vú hường.
*
Nếu Thanh không về chắc Trọng buồn lắm
Nếu Thanh về chắc đời ra ma
Bao bản án đang chờ đợi Thanh
Đoàn người săn tin chờ mong Thanh
Sẽ mang về cho nhiều tin nóng
Dăm ngày sau đăng lên kiếm tiền.
*
Thanh biết không về Đảng chờ Dân mong
Nhưng nếu Thanh về thì đời như xong.
Bao đứa dính chàm thì toi hết rồi
Không lẽ Thanh chẳng toan tính
Đảng ơi Xuân Thanh không muốn về”.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét